Sự sùng kính các thiên thần, trên căn bản, là sự bày tỏ đức tin nơi tình yêu vô tận của Thiên Chúa và sự quan phòng của Ngài đối với mỗi người chúng ta mọi ngày cho đến khi chết.
Có lẽ không khía cạnh đạo đức nào của Công Giáo an ủi các phụ huynh cho bằng sự tin tưởng rằng thiên thần sẽ bảo vệ con cái họ khỏi những nguy hiểm dù có thực hay tưởng tượng. Nhưng thiên thần bản mệnh không chỉ dành riêng cho các em. Vai trò của các ngài là thay mặt cho mỗi cá nhân trước mặt Thiên Chúa, luôn luôn trông chừng họ, giúp họ cầu nguyện và đưa linh hồn họ lên với Chúa vào giờ lâm tử.
Quan niệm về thiên thần bản mệnh -được chỉ định để hướng dẫn và trông coi mỗi người- là sự triển khai của học thuyết và lòng sùng mộ Công Giáo được dựa trên Kinh Thánh nhưng không trực tiếp xuất phát từ đó. Lời của Chúa Giêsu trong Phúc Âm Mátthêu 18:10 hỗ trợ cho sự tin tưởng này: "Hãy cẩn thận, đừng khinh miệt những người bé nhỏ này, vì Ta bảo thật cho các ngươi, thiên thần của họ ở thiên đàng luôn nhìn đến Cha Ta."
Việc sùng kính các thiên thần được bắt đầu khi truyền thống đan viện khai sinh. Thánh Bênêđích là người thúc đẩy mạnh và Thánh Bernard Clairvaux, người cải cách mạnh mẽ của thế kỷ 12, thường nói nhiều về các thiên thần bản mệnh, nhờ đó sự sùng kính các thiên thần được hình thành cho đến ngày nay.
Ngày lễ kính các thiên thần bản mệnh được cử hành đầu tiên vào thế kỷ 16. Vào năm 1615, Ðức Giáo Hoàng Phao-lô V đã đưa lễ này vào niên lịch Công Giáo Rôma.
Lời Bàn
Sự sùng kính các thiên thần, trên căn bản, là sự bày tỏ đức tin nơi tình yêu vô tận của Thiên Chúa và sự quan phòng của Ngài đối với mỗi người chúng ta mọi ngày cho đến khi chết.
Lời Trích
"Xin thiên thần dẫn đưa linh hồn ông/bà vào thiên đàng; xin các thánh tử đạo đón nhận ông/bà và đưa ông/bà vào thành thánh Giêrusalem mới và vĩnh cửu" (Nghi Thức An Táng).
(Lm. Phêrô Nguyễn Ngọc Mỹ)