(Cảm nhận từ đoạn Tin Mừng Mt 15,21-28: Người mẹ quê Canaan)
Sáng hôm nay đường Canaan chợt nắng,
Có bà mẹ quê tất tả bước mau.
Đôi chân không tấm áo đã bạc màu,
Sâu đôi mắt, chắc nhiều đêm không ngủ?
Chen chúc giữa một đoàn người đô hội,
Hiu hẩm phận mình, xa xót thương con!
Phải gặp Người dù lặn suối trèo non,
Biết đâu được sẽ “may thầy phước chủ”!
“Xin xót thương tôi, lạy Con Vua Đa-vít,
Con gái tôi mang ác bệnh tà ma!”
Lời van xin như gió thoảng mây qua,
Thầy im lặng không một lời đáp trả!
Hớt hải bước theo, lời van rỉ rả,
Nước mắt lưng tròng chẳng chịu lìa xa.
Mặc môn sinh muốn xua đuổi đi ra,
Mặc Thầy bảo: “chỉ tìm Ít-ra-en chiên lạc!”.
“Xin cứu giúp tôi, xin đừng thoái thác”!
“Không! Bánh đây là của những đứa con,
Dẫu nhỏ hay to, dẫu méo hay tròn,
Cũng không thể đem ném cho đàn chó!”
“Con biết phận mình đồ hư vứt bỏ,
Đâu dám ươm mơ phúc phận vàng son.
Nhưng dưới chân bàn những chú chó con,
Chia nhau mảnh vụn vui mừng hưởng xái!”
“Ôi, bà mẹ quê, đức tin bà vĩ đại!
Bà muốn sao sẽ được trọn ý mình.”
Ngay tức thì, một phép lạ uy linh,
Đứa con gái mẹ quê lành ác bệnh!
Mẹ Canaan ơi, tình thâm lai láng,
Xin mẹ một lần trở lại nhân gian,
Để van xin cho ngàn vạn đứa con,
Đang hấp hối vì bao cơn ác bệnh.
Chuyền lửa đức tin, một lần xin đến,
Để chúng con vượt sóng cả ba đào.
Để vững vàng trụ vững giữa gian lao,
Để trông cậy vào tình Cha muôn thuở!
Sơn Ca Linh